Ba cõi không an như nhà lửa. Đâu miền chân lạc khỏi tang thương. Người vô thường, cảnh vô thường. Khuyên gọi cùng nhau tỉnh mộng. Quay về biển giác thanh lương.


Ngồi nghe biển hát rì rào
Như lời ru tự thuở nào ấu thơ
Những lời mẹ hát ầu ơ…
Ru con khôn lớn bây giờ còn vang
Những đêm trăng toả ánh vàng
Nghe lời mẹ hát, mơ màng con say
Cuộc đời rày đó mai đây
Bao nhiêu cay đắng đắng cay dập dồn
Lời ru của mẹ hãy còn
Muôn đời thắm đượn vào hồn hương quê
Lời ru vang vọng bốn bề
Mà câu hiếu đạo chưa hề trả xong
Giờ đây lưng mẹ đã còng
Cuộc đời của mẹ long đong nỗi buồn
Con giờ mỗi đứa mỗi phương
Còn bao nhiêu giọt yêu thương chia rồi
Chỉ còn một bộ xương thôi
Như cây củi mục chực trôi theo dòng
Đời con bến đục bến trong
Đời mẹ chỉ có một dòng trôi xuôi
Hạnh phúc là thấy con cười
No lòng là thấy con đời ấm êm
Đời mẹ dù lắm truân chuyên
Vẫn mong con được chân tiên gót hài
Cho dù nắng đã tàn phai
Cho dù tóc đã pha hai màu buồn
Cho dù mắt nhắm tay buông
Dành cho con hết mọi nguồn yêu thương.

Kiều Anh